Chị ta đáp còn làm, nhưng chỉ có đầy tớ ăn, còn trên bàn chủ không ai dùng tới. Nhưng con cáo già đó cũng đã lầm lỡ; đáng lẽ là phải bắt đầu tự cáo những khuyết điểm của mình và ca tụng Guillaume II đã, thì ông đã lỡ tỏ trước rằng ông chê vua vụng dại không biết giữ gìn lời nói. Vậy muốn dẫn dụ những người có tâm huyết, hạng người có chân giá trị, bạn hãy: "Thách đố họ, khêu gợi tức khí của họ".
Phương pháp ông giản dị lắm. Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy. Nhưng những cuốn tổng mục ấy phân phát gần hết rồi.
Và chuyện sẽ xảy ra sao? Chắc chắn là chúng tôi sẽ cãi nhau và các bạn biết cãi nhau thường thường kết quả ra sao. "Công ty Megavox chúng tôi muốn giữ vững ưu thế vẫn có từ trước tới nay trong địa hạt quảng cáo bằng vô tuyến điện. Ông Seltz chép hết những điều họ yêu cầu và những điều họ cam kết trên một tấm bảng đen và ông chuẩn y hết những điều họ ước vọng.
Mới rồi, làm xong một công việc gấp, tôi gởi ông ấy coi. Von Bulow tự nhún để khen ngợi, biểu dương Người, và Hoàng đế đại xá cho hết, vui vẻ truyền: "Trẫm và ngươi không nên rời nhau. Những giờ sống bên cạnh bà vợ đứng tuổi đó là những giờ êm đềm nhất trong đời ông.
Rồi tôi lại giới thiệu với ông ấy vài nhà bán len khác vì ông ấy không muốn mua giúp tôi nữa". Nhờ trí nhớ kinh dị đó mà Jim Farley đi cổ động đắc lực cho ông Franklin D. Ông Gaw không đòi mà được.
Không kiểm soát gì hết, không có thẻ gì hết. Cho nên ông để cho Tổng thống Wilson tưởng rằng chính Ngài đã có quyết định đó. 000 đồng mà ông chưa thâu được và cũng không bao giờ thân được vì con nợ không sao trả nổi.
Nó muốn hành động cũng như người lớn và quả được như vậy. Vậy, thưa quý bà, nếu quý bà muốn giữ sự vui vẻ hòa nhã trong gia đình, xin quý bà theo lời khuyên dưới đây: Đừng day dứt đay nghiến chồng! Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành.
Cho nên địa vị người quân tử bao giờ cũng vượt thiên hạ, mà thiên hạ không oán cũng không hờn". Đành hanh, nhiếc móc, giày vò, thứ khí giới tai hại nhất mà Diêm Vương đặt ra để tiêu diệt tình yêu. Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy.
Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành. Bà đó kỳ dị không? Thưa không! Vô số người cũng như bà. Bà chỉ muốn gặp được người chăm chú nghe bà, để bà có cái vui được dịp nói tới bà và những kỷ niệm của bà.
Mới mười tuổi ông thấy rằng ai cũng cho tên họ của mình là vô cùng quan trọng. Đó, chỉ vì vậy mà ông khen tôi là nói chuyện khéo, sự thiệt tôi chỉ là một thính giả kiểu mẫu và biết cổ vũ ông nói thôi. Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy.