Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy.
Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Mọi người ai cũng lo cho tôi.
Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn.
Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.
Cô gái bảo: Không. Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Mẹ không giúp được tôi đâu.
Bà già vục đầu vào thùng rác. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.
Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm.
Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra.