Giọng trầm thường xuất hiện. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.
Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu.
Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự.
Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Hôm sau đi thi thấy bình thường. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy.
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra.
Trước thì tháng gặp một hai lần. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.
Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.
Bác là bác rất không hài lòng. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.