Còn lại, nó mới là hư vô. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.
Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.
Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.
Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.
Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.