Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Cứ như người từ trên giời rơi xuống.
Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.
Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn.
Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Tôi chưa làm thế bao giờ. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra.
Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn.
Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Một khuôn mặt ai ai cũng có. Tôi cũng có dự định ấy.
Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.
Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.