Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được.
Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp.
Họ nào có tội tình gì. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn.
Đó gọi là biết chơi. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi.
Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật
Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng.
Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Để sống cho xong đời.