Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Chính nó làm bạn đau không ít. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người.
Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi.
Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Đó là một niềm an ủi. Làm thế nào để ngừng viết.
Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Nên cháu mới dám cãi như thế.
Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.