Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Bác không rõ cháu đi đâu.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Và dễ sống hơn một chút.
Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè.
Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. What Ive felt what Ive known never shine through what I know
Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Một ngày thả ra nắng mặt trời. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Cảm thấy khỏe hơn một chút. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.
Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Viết thế đủ chưa nhỉ. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa.
Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân.