Trong lúc Brazzie và tôi mường tượng ra một tương lai tối mịt ở trong tù thì Herb lại hết sức bình tĩnh. Họ cố gắng thoát ra ngoài nhưng chỉ có một lỗ thông duy nhất lên mặt đất. Khác hẳn với lúc đầu, anh ấy hào hứng kể về những nỗi sợ kinh hoàng của mình.
Mặc dù tôi cố dẫn dắt câu chuyện đến những đề tài gần gũi nhất mà bất cứ ai cũng có thể hào hứng nói, chỉ có Hope nhà ta thì không. Hãy điểm lại mà xem, những người mà chúng ta thích trò chuyện nhất thường là những người cảm thông với chúng ta nhiều nhất. Cuối cùng thì có một người gọi Jack lại, ông Pickering, chủ một cửa hàng tạp hóa.
Bởi khi lắng nghe tôi sẽ học hỏi được rất nhiều. Chính là Danny Kaye! Vị khách mời này và chương trình nói về anh đã làm cho rất nhiều người phải bất ngờ. Tôi nghĩ việc này không khó, cái khó là sau đó bạn duy trì cuộc nói chuyện đó ra sao kìa.
Điệu bộ và cử chỉ thì dứt khoát và ấn tượng. Lúc mà thầy Cohen đang đọc bài diễn văn tưởng nhớ cậu học sinh Moppo quá cố. Use use (Đừng sử dụng từ sử dụng.
Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có. Tội nghiệp Moppo, nó lừng lững bước vào khán phòng, nhìn tấm băng rôn, rồi nghệch mặt ra không hiểu gì… Sinatra nói, Không, dĩ nhiên là không rồi.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Hay ít nhất cũng phải có một tờ giấy trong tay ghi mục đích và những nét chính của cuộc họp. Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi:
Thang máy lại ngừng hoạt động, nên không thể nhờ sự trợ giúp của những người bên dưới. Trái lại, một chủ tọa mà nói dông dài, hoặc để cho ai đó nói dông dài thì sẽ thất bại ngay. Và tôi sẽ cố gắng làm hết mình, thật chí còn thích thú nữa chứ sao.
Ai từng trò chuyện với tôi chỉ trong vài phút đều biết ít nhất hai điều về tôi: 1/ Tôi đến từ Brooklyn, và 2/ Tôi là người Do Thái. Rồi tiếp sau đó là một loạt những âm thanh hỗn loạn. Bạn sẽ tạo được một ấn tượng tốt, một sự khác biệt với những người khác.
Thứ nhất, là tầm quan trọng của sự chuẩn bị. Nhất là đừng bao giờ để người khác nghĩ rằng bạn không muốn nói chuyện với họ. Chẳng phải đã có câu châm ngôn: Run như nói chuyện với người lạ đó sao? Chúng ta đều là người trần mắt thịt cả.
Tất cả chúng tôi đều bị sốc, vài người thổ lộ nỗi bàng hoàng. Thậm chí bạn đã ngập ngừng à, thì, ờ… bao nhiêu lần rồi. Burns không giải thích gì thêm, chỉ nhấn mạnh hai tiếng: Đừng cười.